Tán tụng dưới góc nhìn giới Thanh văn
Hồi đó mình có đăng lại bài viết về Phạm bối này để phản bác
Giờ quay lại thì thấy khá là ... vô nghĩa. Nói gì thì nói, luật đã cấm thì phải tuân thủ, không bao biện. Nói trên góc độ văn hóa, hay phương tiện, ... thì cũng là trên góc độ Bồ tát đạo thôi, còn không phù hợp với Thanh văn thừa
Còn nếu bây giờ, mình sẽ trả lời theo kiểu khác nha:
Thập tụng luật cho phép tán tụng, Căn bản thuyết nhất thiết hữu luật cho phép dùng âm thanh ngâm vịnh về hai trường hợp: tán thán công đức của Phật và tụng tam khải (3 lần khải bạch).
Có hai vị Tỷ khiêu, nhờ dùng âm thanh ca vịnh mà nổi tiếng: Người thứ nhất là La-bà-na-bà-đề vị này thân hình thấp bé, mà âm thanh trong trẻo thánh thót, diệu âm bậc nhất; người thứ hai là Bà-kỳ-xá có tài thi kệ; sự tích của thầy gắn liền với việc đọc kệ, thầy thường tán thán công đức của Phật, Tăng-già và các đại đệ tử. Sự tích của hai vị này, xem phẩm Hữu kệ trong Tương ưng bộ và Tăng chi bộ
Ô khê nguyên thủy chưa, Thanh văn chưa?
Nguyên văn bài ngày xưa:
"LỄ NHẠC ĐÔNG TRUYỀN
Giới luật của Phật Giáo cấm không cho người tu hành hát vũ,
ca xướng “Bất ca vũ xướng…” đây là cấm giới mà bất cứ ai là đệ tử của Đức Phật
đều phải tuân thủ, nhưng trên thực tế để tán thán ngợi khen công đức cũng như
phẩm hạnh của Chư Phật và Bồ Tát và tuyên dương diệu nghĩa của giáo pháp Phật
Đà được thông qua các nghi thức lễ nghi Phật Giáo như: lễ Phật, tán tụng kinh
điển, đàn tràng, pháp hội .v.v… Suy cho cùng thì đó là tinh thần "phương
tiện", "bồ tát đạo", "trang nghiêm tịnh độ" của Phật
giáo Đại thừa
Trong các nghi thức ấy không thể thiếu vắng hình bóng của âm
nhạc vì âm nhạc làm cho khóa tụng trang nghiêm hơn, người tham gia pháp hội dễ
nhiếp tâm hơn và âm điệu của âm nhạc như dẫn dắt ta đến cảnh giới vô vi an lạc
trong trạng thái nhẹ nhàng quên mất nỗi buồn lo. Cho nên trong các nghi thức của
Phật Giáo không thể không có âm nhạc và những công năng tác dụng của nó.
Trong những bộ kinh quan trọng của Phật Giáo Đại Thừa như:
Kinh Hoa Nghiêm, Kinh Pháp Hoa, Kinh Bát Nhã, Kinh Duy Ma, Kinh A Di Đà.v.v…đều
có đề cập đến âm nhạc trong các đoạn kinh như tán thán Đức Phật cùng chư Bồ Tát
hoặc là ngợi khen giáo nghĩa của Phật Đà. Đây là cội nguồn đản sinh của âm nhạc
Phật Giáo là cảm hứng sáng tác của các bậc đại sư trong nghệ thuật âm nhạc Phật
Giáo. Trong các thể loại âm nhạc của Phật Giáo, Phạm Bối hay còn gọi là Tán Bối
là thể loại âm nhạc mang nét đặc trưng và tiêu biểu nhất của âm nhạc Phật Giáo.
Các bậc Cổ Đức Phật Giáo đều cho rằng người mới sơ cơ nhập đạo
hay là đã tu hành thâm niên trong Phật Giáo, đều phải học tập tán tụng và hành
trì Phạm Bối, vì hành trì và học tập Phạm Bối đối với người tu hành có rất nhiều
lợi ích trong việc “Tu tâm dưỡng tánh”.
1 - Tán tụng làm cho ta thấy được công đức to lớn của Chư Phật,
Bồ Tát dể làm cho ta sanh tâm kính ngưỡng tán thán và học tập, qua đó chúng ta
học được pháp tùy hỷ ngợi khen và tán thán người khác.
2 - Tán tụng làm cho chúng ta luôn sống trong lời hay ý đẹp,
âm nhạc hiền hòa, nuôi dưỡng thân và tâm của ta trong chất liệu văn hóa nhân
văn, vì tất cả nội dung của các bài tán từ ý nghĩa cho đến văn chương, âm nhạc
đều đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
3 - Trong khi tán tụng ba nghiêp thân khẩu ý của chúng ta
hoàn toàn thanh tịnh không tạo nghiệp ác, hành động, nói năng và suy nghĩ đều
hòa nhập vào thể tánh tịch tĩnh của Chư Phật trong đạo tràng.
4 - Khi tán tụng nếu như chúng ta hòa âm nhiếp niệm, nhập
tâm vào điệu tán, lắng nghe được âm nhạc, phát âm chuẩn mực làm cho tâm trụ nhất
xứ, tam nghiệp tương ưng thọ đại an lạc.
5 - Nếu như trong pháp hội tín chúng đông đảo chưa thật nhiếp
niệm, chỉ cần chúng ta nhất tâm cử tán thì đặc tính thanh tịnh của Phạm Bối và
âm thanh tịch tỉnh của Phạm Thiên, lập tức có công năng tỉnh thức mọi người và
đưa họ về trở lại với thực tại trong tính trang nghiêm thanh tịnh vốn có của một
đạo tràng.
6 - Tán tụng có công năng điều phục thân thể, vì trong khi
hòa nhập vào điệu tán thân và tâm của ta an trụ một chổ, hơi thở điều hòa, âm
điệu trầm bổng, tinh thần thư thái, không còn tạp niệm, trong phúc giây ấy thân
và tâm ta lắng nghe lẫn nhau, âm nhạc và giọng điệu của Phạm Bối có công năng
trị liệu, hóa giải hết thảy khổ đau của thân và tâm, làm cho thân và tâm quay lại
trang thái ban đầu “Thân không tật bệnh tâm không phiền não” khoảnh khắc thời
gian của tán tụng là thời gian an tịnh và thảnh thơi.
7 - Trong thời gian tán tụng thời khóa tam nghiệp của chúng
ta hoàn toàn thanh tịnh, từ cảnh giới thanh tịnh của hiện tại chúng hòa nhập
tương ưng vào cảnh giới của Chư Phật, Bồ Tát để thể nhập trí tánh thanh tịnh.
Vào cảnh địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh, đem phương tiện độ sanh và lòng từ vô hạn
của Phật và Bồ Tát để phổ độ mê tình.
Khi âm nhạc của thế gian bận rộn với đời thường và tìm cách
thỏa mãn nhu cầu giải trí cho quần chúng thì âm nhạc Phật Giáo luôn nhắc nhở mọi
người hãy cẩn thận với sự tham dục của chính mình vì đây là nguyên nhân dẫn
chúng ta đến bờ vực khổ đau, Hãy quay lại với chính mình, nhìn nhận lại mình và
an lạc với từng phút giây mình có, thả hồn trong tịch tĩnh, dấn thân vào thanh
tịnh, cất tiếng đại từ bi, trí huệ, diệt trừ mọi phiền não khổ đau.
Bản chất thanh tịnh "chân đế" của lễ nhạc Phật
giáo chỉ mượn cái hình thức "tục đế" làm phương tiện, làm cơ sở xã hội
thôi chứ không phải để hình thức đảo lên làm bản chất. dù bề ngoài là "múa
hát" nhưng đâu phải là "dùng âm thanh cầu ta, dùng sắc cầu ta",
đâu phải là "hành tà đạo". Cái tâm cầu Phật ở đây chỉ là tìm ra một
hình thức biểu hiện vô cùng nhân bản. chúng sinh đa bệnh, Phật thuyết đa kinh,
Diệu pháp liên hoa, còn lưu Phương tiện, ba xe tùy thích, các hạng trên đời.
Ngay như môn niệm Phật khởi đầu cũng là dùng phương tiện khởi tâm muốn thích về
cõi tịnh độ, rồi mới đạt "nhất tâm bất loạn". Không xảo hành phương
tiện, về mặt thế tục, là tự yếm thế, về mặt đạo pháp, là thứ "đạo đức giả
cầy", "Quảng đại, phổ độ" trong lời nói, nhưng hành động thì
khác hoàn toàn
Phật Giáo đông truyền đến nay đã hơn 2000 năm lịch sử, sự có mặt của Phạm Bối trong âm nhạc Phật Giáo cũng chừng ấy năm trời. Phạm Bối là Pháp môn tu học cần thiết của Tăng sĩ Bắc Truyền và là phương tiện hoằng giáo độ sanh hữu hiệu nhất của Phật Giáo Đông Độ."
0 Nhận xét